Trong buổi gặp gỡ hôm đó, tôi rất may mắn, vì chỉ có mỗi mình tôi là nhà báo. Còn lại, toàn các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu và các… “dị nhân”, tức là học trò của bác sĩ Châu. Mục đích buổi biểu diễn là để các nhà khoa học nghiên cứu. Bác sĩ Dư Quang Châu nói nhiều về một môn học, mà thú thực, khi đó, tôi nghe chả khác gì vịt nghe sấm. Chỉ biết rằng, môn học này đã có ở phương Tây rất lâu và có rất nhiều lợi ích. Thế nhưng, người phương Tây lại bỏ quên môn học này, thậm chí họ không biết đến nữa, gần như thất truyền. Khi ông Châu nghiên cứu sâu, phát triển thêm theo ý tưởng, cách thức của mình, thì đã phát hiện ra nhiều lợi ích không ngờ tới của cảm xạ. Đây là môn học đánh thức được những khả năng bí ẩn, tiềm ẩn trong cơ thể con người. Ông đã đưa vào Việt Nam vài năm trước, nhưng không dám công bố, chỉ vừa dạy, vừa học vừa tiếp tục nghiên cứu. Suốt mấy năm theo đuổi, ông đã viết tổng cộng… 17 cuốn sách về môn học này. Có lẽ là vì quý tôi, bác sĩ Châu tặng đủ 17 cuốn, cuốn nào cũng dày cộp, xếp thành chồng dày đến nửa mét để… khủng bố tôi!