Còn ngày xưa thú thật là tôi nhận công việc này nếu trong 3 năm tôi không làm được là coi như tôi phải bỏ cuộc và phải bỏ để người khác làm. Nói nôm na như nhiệm kỳ đi mà tôi đi hết 1.5 năm nay rồi cho nên tôi bị áp lực. Hôm trước tôi có chia sẽ với cô rồi áp lực khủng khiếp luôn 1.5 năm rồi mà chẳng thấy đâu vào đâu cả. Kiểu này chắc là cuốn gói sớm thôi, nhưng mà khi tôi đi học Totha rồi tôi giải quyết và cái sự may mắn nó đến. Có thể trước đây đời sống mình có những cái may mắn nhưng mà không bao giờ mình nhận ra nó được. Cũng có đó chứ không phải không. Có nhưng mà mình không nhận ra nó nhưng mà bây giờ một cái may mắn xãy đến là nhìn thấy liền mình bắt được nó liền, bắt được nó mình nói thẳng là lợi dụng vào nó để mình làm tốt hơn liền. Thành ra cái may mắn nó nối tiếp cái may mắn từ cái chỗ này nó tốt nó sinh ra thêm cái chỗ khác tốt. Nói tóm lại là, thậm chí nếu mà không siêng năng thì không bao giờ có thì giờ đối với những người bảo là không có thời giờ thì mãi mãi không bao giờ có thì giờ thành ra trong Trí mình phải siêng năng trước tôi có thời kỳ là tôi nói với cô Liên là hơn 2 tuần lễ tôi không đến lớp được nhưng mà suốt 2 tuần lễ đó không bao giờ tôi rời bỏ Totha trong đầu và khi có thời giờ là tôi tập thay vì mình đam mê âm nhạc hay thể thao gì đó thì mình đam mê cái này. Mình lao vào tập luyện thì cái đó trở thành 1 thói quen cho nên tôi bây giờ tôi không bận tâm 2 – 3 ngày tôi không tập tôi cũng không lấy làm áy náy tôi nghĩ là nó ở trong người mình rồi (thói quen) thì nó cứ trong người mình mãi như thầy nói trước khi mình nghĩ cái lớp thầy cho mình 1 chữ “thoáng” đúng là phải thoáng thật tại vì bây giờ thế giới này, cuộc sống nó bao la quá đi. Ra ngoài phải như vậy nếu mà mình cứ bó chặt trong đầu mình cái ý nghĩ “Tôi không có thời giờ để tập chắc là mình thua các bạn trong lớp hoặc là mình học vậy vô ích vì mình có tập đâu” mà đi học nhưng mà nếu mình cứ bó vậy thì càng ngày minh không nhìn thấy một cái gì hết nhưng mà khi Thầy nói “thoáng” bây giờ mình cứ thoáng như vậy đi. Mình không có thời giờ không thành vấn đề nhưng mà không thành vấn đề đây mình phải hiểu mình đủ cái Trí để mình hiểu vấn đề không thành vấn đề đây không có nghĩa la mình lợi dụng không cần tập luôn. Cứ nghĩ tôi biết Totha rồi không thèm tập luôn tôi thoáng thì như vậy lại sai. Tức là cái Trí mình nó phân tích được điều đó thì đó bây giờ thì thoáng trong hoàn cảnh mình làm sao thì mình làm vậy và mình đừng dời xa pháp, rời xa những gì mình học, rời xa những gì mình cho là chân lý. Đã ngộ được nó rồi thì đừng rời xa nó nữa, bám chặt để mình tiến tới.


Bây giờ tôi cảm thấy nó dễ dàng hơn nhiều tại vì tôi biết. Nói chung là bây giờ tôi biết siêng năng rồi. Siêng năng ở đây theo quan điểm của tôi, siêng năng đối với tôi là điều kiện đầu tiên là từ Trí và Tâm mình trước rồi từ đó nó đẻ ra thời giờ cho mình thôi. Tôi nghiệm thấy tôi đúng là như thế thật. Bây giờ, tôi bắt đầu có thì giờ, bắt đầu công việc nó tốt hơn tôi lách được giải quyết công việc nó tốt hơn. Hồi nảy như trong lớp tôi có nói, có những lúc tôi khó khăn đến mức độ mà tôi phải đóng cửa phòng làm việc ở cty tôi thắp nhang trầm lên tôi tập trong phòng cũng như cắt điện thoại và nói ra ngoài đại khái giống như cái treo bảng “xin đừng gõ cửa”. Đến độ mà mình ăn cắp thời giờ của công việc để làm cái đó tôi khó khăn đến như vậy mà bây giờ tôi nghĩ rằng bây giờ tôi không cần làm chuyện đó nữa tôi vẫn có thời giờ. Bây giờ nó tốt rồi, dần dần nó tốt lên và

Có 1 vấn đề nữa là tôi là một người không thích nói ở gia đình từ xưa đến giờ cũng vậy là tôi không thích nói cho nên là khi đi học thì bạn bè cho là kiêu ngạo cứ nhìn nhưng không nói nhưng không hề xấu.. nhưng mà tôi cũng không thay đổi được bao nhiêu đâu. Nhưng mà bây giờ xung quanh tôi mọi người cư xử mềm mỏng một cách lạ kỳ, họ mềm mỏng mà không có giả bộ. Có những người là hồi trước cứ 10 câu là họ nói sóc óc với mình này kia bây giờ họ không nói mà hằng ngày gặp nhau họ cũng vui vẻ tức là mọi người dễ dãi với mình, mình cũng cảm thấy dễ dãi. Chắc có lẽ cái mặt tôi cũng giãn ra. Lúc trước là khó lắm chứ không dễ dàng như bây giờ. Chuyện đó là có. Chuyện may mắn trong công việc không phải là tiền vô nhiều đâu mà may mắn là những cái khúc mắc trong công việc từ từ được tháo nút nó cởi ra hết. Một vấn đề đưa đến là khi cởi ra như vậy thì nó tạo ra cho mình hiều cái đề mục để giải quyết. Nếu mà khi mình chưa học Totha mà vấn đề, đề mục mà nó mở ra như vậy thì tôi biết chắc chắn nó sẽ đưa đến những cái rác rối khác nó đặt ra các tiên đề mới mà nếu như vậy thì ông phải làm bước này bước này nữa. Trong công việc mà! Nếu không học Totha thì tôi sẽ làm theo quán tính thì nó sẽ tạo ra nhiều cái rắc rối mới nữa. Đó là kinh nghiệm mà bây giờ tôi nghĩ tôi biết cách rồi. Siêng năng như thế nào phù hợp.

Tôi nghĩ rằng nếu mà ở tuổi này mình làm được như vậy thì đến khoảng chừng một thời gian nữa khi mình lớn tuổi như các cô này thì lúc đó bảo đảm tốt. Tại vì bây giờ mình đã giải quyết được như thế này thì chắc chắn mười mấy 20 năm nữa không làm được như thế thì còn ra cái gì nữa, chắc chắn nó phải như thế. Đây là kết quả mới có mấy tháng thôi, năm này năm kia nữa nó phải như thế nào?