Ngoại trừ công pháp tu nội ra, còn có ‘khí công võ thuật’. Khi bàn về khí công võ thuật, tôi cũng cần nhấn mạnh một vấn đề, hiện nay trong giới tu luyện có nhiều thuyết về khí công....
Cụ thể về luyện khí công võ thuật là thế nào? Luyện khí công võ thuật họ giảng vận khí. Tuy nhiên ban đầu chưa có vận được cái khí ấy, bảo chư vị nghĩ đến vận khí là vận được ngay [hay sao], họ còn chưa vận [khí] được. Làm thế nào đây? Họ cần luyện tay của mình, hai bên sườn, hoặc đùi, chân, cẳng tay cánh tay, đầu cũng cần luyện. Luyện thế nào? Có người dùng tay đánh vào cây, dùng chưởng đánh vào cây. Có người dùng tay vỗ vào phiến đá, ‘păng-păng’ vỗ vào đó. Chư vị [có thể] nói là xương mà dội vào đó thì phải đau ghê lắm, chỉ dùng kình [lực] hơi quá chút xíu là chảy máu ngay. Nhưng khí ấy vẫn chưa vận được. Làm sao đây? Họ bắt đầu vung tay, sao cho máu chảy ngược ra; bắp tay, bàn tay sẽ phồng lên. Thực tế là chúng phồng lên, sau đó họ dùng tay đánh vào [phiến] đá một cái, xương đã được đệm lót rồi, không trực tiếp chạm vào đá nữa, cũng không đau như trước nữa. Cùng theo việc họ luyện công liên tục, sư phụ sẽ dạy họ; dần dần họ sẽ vận được khí. Tuy nhiên chỉ vận khí thôi thì chưa được; khi đánh nhau thật thì người ta đâu có đợi chư vị. Đương nhiên người ta khi có thể vận khí thì đã có thể chịu được đòn, lấy một cây gậy rất dày mà đánh lên cũng có thể không thấy đau; họ vận khí xong có thể phồng lên. Tuy nhiên khí là thứ nguyên thuỷ nhất ban đầu; thuận theo thời gian họ không ngừng luyện, [thì] khí này sẽ chuyển hoá lên thành vật chất cao năng lượng. Khi nó đã chuyển hoá thành vật chất cao năng lượng rồi, sẽ dần dần hình thành một loại cục năng lượng có mật độ rất lớn. Nhưng loại cục năng lượng này có linh tính, do đó nó cũng là một cục công năng, [nó] chính là một loại cục công năng. Nhưng loại công năng này có thể chuyên dùng để đánh, đỡ đòn; [nhưng] dùng nó trị bệnh thì không được. Bởi vì vật chất cao năng lượng này ở tại không gian khác, nó không di chuyển ở không gian này của chúng ta, do đó thời gian của nó nhanh hơn của chư vị rất nhiều. Khi chư vị muốn đánh người khác, không còn dùng đến vận khí nữa, không cần nghĩ tưởng nữa, [mà] công ấy đã đến chỗ đó ngay rồi. Người khác đánh chư vị, khi chư vị muốn chống đỡ, thì công ấy cũng đã đến đó rồi. Bất kể là chư vị xuất thủ nhanh đến đâu, nó còn nhanh hơn chư vị; khái niệm thời gian của hai bên là khác nhau. [Nếu] luyện khí công võ thuật, [thì] có thể luyện xuất được những thứ như là ‘thiết sa chưởng’, ‘chu sa chưởng’, ‘kim cương thối’, ‘la hán cước’; đó là những bản sự của người thường. Người thường khi đã trải qua rèn luyện rồi thì có thể đạt được đến mức ấy.

Sự khác biệt lớn nhất giữa khí công võ thuật và công pháp tu nội là: khí công võ thuật yêu cầu luyện trong vận động, do đó khí chạy dưới da. Vì luyện trong vận động, nên không thể nhập tĩnh, khí không nhập đan điền; khí chạy dưới da, khí thoát qua cơ bắp, do đó không thể luyện mệnh, cũng không thể tu luyện xuất ra được những công phu cao thâm. Công pháp tu nội của chúng ta yêu cầu luyện trong tĩnh. Công pháp thông thường giảng khí nhập đan điền, khí nhập bụng dưới, chú trọng tu luyện trong tĩnh, chú trọng chuyển hoá bản thể, có thể tu mệnh, có thể tu luyện đến tầng cao hơn.

Mọi người có thể đã nghe đến những công phu như thế; trong tiểu thuyết cũng viết về những thứ như ‘kim chung trạo’, ‘thiết bố sam’, ‘bách bộ xuyên dương’. Còn ‘khinh công’ nữa, có người đi lại trên cao; có người thậm chí có thể độn nhập sang không gian khác. Các công phu này có hay không? Có, điểm này là khẳng định; tuy nhiên không có trong người thường. Ai đã thật sự luyện xuất được những công phu này, thì không thể lấy chúng ra hiển thị được. Bởi vì họ không chỉ đơn thuần luyện võ thuật, mà đã hoàn toàn siêu xuất khỏi người thường rồi; như thế những người này cần phải chiểu theo công pháp tu nội mà tu. Họ phải giảng tâm tính, đề cao tâm tính của mình; họ coi những thứ lợi ích vật chất kia thật nhẹ nhàng. Tuy rằng họ đã tu xuất ra được những loại công phu ấy, nhưng từ đó trở đi họ không thể tuỳ tiện sử dụng ở chốn người thường nữa; khi không có người nhìn thấy [thì] tự mình làm một chút thì được. Chư vị thấy viết trong những tiểu thuyết kia, rằng các nhân vật vì [sơ] đồ kiếm [thuật], vì [muốn] lấy báu vật, vì đàn bà, mà giết mà đánh; bản sự của ai cũng rất to lớn, đi lại như Thần. Mọi người thử nghĩ xem, người đã thật sự có những công phu này, họ chẳng phải tu nội mà tu xuất lai được hay sao? Họ [coi] trọng tâm tính mới tu xuất lai được, đối với danh lợi và các thứ dục vọng thì [họ] đã xem nhẹ từ lâu; họ có thể đi giết người không? Họ có thể coi trọng tiền tài đến thế không? Hoàn toàn không thể như vậy được; đó chỉ là thổi phồng trong nghệ thuật thôi. Con người truy cầu những kích thích tâm lý, cái gì thoả mãn điều ấy thì [đọc]. Các tác giả cũng nắm chắc đặc điểm này, thể nào cũng [viết] cho chư vị thấy thoả [mãn], thấy cao hứng; họ gắng sức viết cho chư vị. Viết ra càng huyền [hoặc] chư vị càng thích đọc; đó chỉ là thổi phồng trong nghệ thuật thôi. Ai thật sự có những công phu này đều không hành xử như thế, đặc biệt lại càng không thể lấy ra biểu diễn. Trích từ sách Chuyển Pháp - phapluan.org/book/zfl_html/index.html