Thực tế, cuộc sống ở chùa cũng không chán như cô nghĩ. Cảnh vật tựa bức tranh thủy mạc giữa mây núi, biển trời đã dấy khởi những tình cảm yêu thương cuộc sống và cô thấy như đang hòa mình vào vũ trụ. Cuộc sống trên núi cao đã hạ thấp những ham muốn về thân xác và tăng khởi tâm linh của con người. Những buổi tụng niệm và thiền định liên tục đã đưa cô vào sâu vào hơn nữa cõi tâm linh của riêng mình. Tâm nguyện tìm lại thân kiếp ngày xưa, ngày càng thôi thúc trong cô.

Những giấc mơ lúc ẩn, lúc hiện đứt quãng đan xen mà nhà phật thường cho là các hình ảnh tiền kiếp quá khứ hiện về đã bắt đầu rõ nét và liên kết hơn. Rồi một ngày khi mặt trời không chiều rạng, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và u tịch, sau buổi tụng kinh, trở về phòng cô đã rơi vào cõi thiền sâu mà chính cô cũng không ngờ tới.


Cô cảm thấy toàn thân mình nặng nề, mỏi mệt lấn áp vào toàn tạng phủ cho đến các lóng đốt lẫn từng tế bào. Nỗi đau đớn áp bức gây chướng ngại không thể tả được. Chân tay co rút, gân mạch run rẩy. Hơi lạnh truyền khắp trong thân thể rồi thấm vào cốt tủy, nội tạng rung động, gan ruột đều giá lạnh. Người cứng đơ như khúc gỗ, tinh thần tối tăm, hơi thở ra nhiều, hít vào thì ít. Thế rồi, cô thấy người mình bỗng nhẹ bẫng từ từ bay lên. Nhìn xuống phía dưới cô thấy thân xác mình đang nằm im bất động. Từ giữa thân thể của cô hiện ra một sợi dây màu sáng bạc long lanh và tràn đầy nhựa sống. Rồi cô bay đi, bay càng ngày càng nhanh hơn.