Trong suốt thời gian tập, có nhiều điều vi diệu đến với tôi:

Tôi tên: PHẠM THỊ TỊNH
Nghề nghiệp: Giáo Viên
Sinh năm :01/01/1983
Địa chỉ: Quảng Ngãi. ĐT : 0975680590

Tôi không sao quên được sự thăng trầm của cuộc đời mình vừa trải qua một cơn bão bệnh lạ kỳ đeo bám dai dẳn suốt thời gian dài hơn 5 năm ròng rả... Trước đó thì tôi là người rất khỏe, cân nặng bốn mươi mấy ký, nhưng từ đầu năm 2005 thì tôi bất ngờ bị bệnh một chứng bệnh lạ lùng : Bác sĩ cho thuốc tôi uống và khi uống vào thì khỏe sau đó bắt đầu bệnh ở tay, chân và ngực rất là mệt, mệt đến nổi tôi thở không nổi đang ngồi chơi như thế nhưng đột nhiên lại thở không nổi. Tôi bị như vậy cũng vài lần, Ba tôi lúc đó cũng không biết và cứ đưa vào bệnh viện vào phòng cấp cứu thì người ta chỉ tiêm một mũi thuốc thôi và sau đó tôi vẫn ngồi dậy cười bình thường rồi về nhà. Cứ liên tiếp như thế và thời gian bị là liên tục, Có nhiều lúc tinh thần tôi hơi buồn tại vì tính của tôi là hay sống nội tâm cho nên có làm điều gì sai trái với lương tâm là tôi ngồi suy nghĩ miên man như vậy.
Sau này tôi bị một lần nữa thì người ta đưa tôi vào khoa thần kinh, Bác sĩ bảo phải giữ cho tinh thần được thăng bằng, đừng vui quá mà cũng đừng buồn quá thì tôi cũng nghe lời Bác sĩ nhưng mà linh cảm trong tôi thì đó chỉ là một phần thôi còn có một gì cái đó đeo bám nữa vô hình mà tôi không lý giải được.Tốt nghịệp ra trường xong là năm 2004 và bệnh này xuất hiện từ đầu năm 2005 trở đi là bị luôn.Và cứ hết năm này qua tháng nọ tôi cứ bị triền miên như vậy. Những lần sau thì không phải vô bệnh viện nữa bác sĩ nói là cứ mua canxi về và nói là khi bị bệnh nếu như con còn làm chủ được thì uống một viên nó cũng sẽ bị nhưng mà không lên cơn dữ dội và nếu con không làm chủ được là con sẽ bị gục ngã. Có nhiều lúc thuốc để một bên nhưng tôi không thể lấy được.Thuốc để trên học bàn vậy đó tôi chưa tìm ra được thì đã ngã mất rồi không làm chủ được bản thân mình. Mỗi lần bị là tôi xé quần áo và nói nhảm... nhưng mà lúc xé là tôi hoàn toàn rơi vào vô thức không biết đến khi tỉnh dậy thì thấy áo quần rách tả tơi hết. Về sau viên thuốc canxi đó uống vào một viên là không còn tác dụng nữa phải uống một viên rưỡi, mà uống vô thì uống chứ ngực tôi vẫn rất là nặng. Gia đình cũng thử đưa tôi đến rất nhiều Thầy tâm linh thử mọi cách, nhưng tạm lắng trước rồi sau đó cũng trở lại như cũ…

Ban đầu ở bệnh viện Quãng Ngãi nói là thiếu canxi não. Gần đây người ta mới bảo chắc là tôi bị bệnh Tim và từ năm 2009 chồng tôi nghe người ta giới thiệu ở Huế có một bác sĩ rất là giỏi về tim thế là đưa tôi ra ngoài đó, cứ hai ba tuần là đưa tôi ra ngoài đó. Thì BScũng bắc mạch rồi nghe nhịp tim của tôi, bảo là nhịp tim đập nhanh bên tâm thất, nói thế thôi rồi cho tôi thuốc về uống, khoảng một tuần thì tôi đỡ và cảm thấy người rất là nhẹ nhõm mừng lắm. Tôi nghĩ rằng là bây giờ uống xong một tuần mình phải kiểm nghiệm lại coi thử không dùng thuốc 2 hoặc 3 ngày thì mình có bị hay không nếu mà không bị thì chứng tỏ là thuốc có tác dụng nhưng còn bị thì là lúc dùng thuốc thì có tác dụng nhưng mà nếu hết dùng thuốc là không có tác dụng. Quả nhiên là tôi không dùng thuốc 3 ngày sau là bắt đầu tôi trở lại lên cơn tiếp rồi cũng trở ra thầy ngoài đó cũng cho thuốc rồi về.Lần cuối thầy điều chỉnh lại và cho thuốc khác hoàn toàn về uống một thời gian thì tôi ngừng uống và tôi khỏe khoảng được hai ba tháng như vậy. Ăn tết 2010 xong tôi vẫn bình thường tháng 1,2,3 tôi vẫn khỏe. Cảm thấy trong người khỏe lắm tự tin lắm, ví dụ như mình đi đâu mình cũng không nghĩ là mình đang bị bệnh.Khi mà Tim tôi nó khỏe rồi thì tôi rất là minh mẫn thông minh lắm.

Sau đó, một lần tôi bị lại khoảng cách đây hơn 2 tháng, tự nhiên tôi bị và lúc bị thì có nhiều đêm tôi nằm ngủ và mơ mộng đủ thứ có nhiều lúc là tôi rất sợ. Sau đó thì tôi đám cưới, trước đám cưới 1 ngày là tôi bị đau, tôi lên cơn rất là mệt xong rồi là trong ngày đám cưới thì sáng đó là nó không trở lại, nó mệt nhưng tôi cũng cố gắng được đến khi trưa rước dâu về nhà gần về đến nhà chồng rồi đó thì hoàn toàn tôi rất là đau đớn, đau nhiều lắm sau đó tôi uống thuốc. Có điều rất là ngạc nhiên là chiều đó tôi ở dưới nhà chồng tiếp bạn thì tôi hoàn toàn khỏe như một người khỏe mạnh không mệt không gì hết. Ba ngày ở dưới đó sáng tôi vẫn cứ bình thường đến chiều thì tôi đau luôn. Sau một tuần đám cưới thì tôi về nhà mẹ và 3 ngày sau thì Ba tôi đưa vô Sài gòn tìm nơi điều trị.

Trước khi đến với Thầy, đến với công ty TOTHA, Thân Tâm tôi luôn bị đau đớn, cơn đau hoành hành suốt thời gian dài. Gia đình đã tìm mọi phương để cứu chữa, tôi đã khám và điều trị ở nhiều bệnh viện, không những gần 10 bệnh viện ở TP HCM. Bác sĩ nói nhiều bệnh lắm, nào là : đại tràng, dạ dày, sỏi thận, hạch bụng,... cho tôi uống thuốc nó vẫn cứ đau và tôi nghĩ rằng uống thuốc là nó sẽ bớt cho mình ví dụ một ngày hai ngày nó còn đau nhưng ngày thứ ba nó sẽ giảm dần dần, nhưng mà đằng này nó không giảm mà nó cứ đau triền miên. Có lúc nó lên cơn vào nữa đêm? có những đêm đúng 12 giờ là đau! chú tôi mới thấy vậy và 12 giờ đêm đưa tôi vô viện cấp cứu. Hai lần là tôi đau vào12 giờ đêm (chú tôi để ý như vậy). Tôi nói với chú tôi là chú ơi con hình dung là có một cái gì đó vô hình tác động (tôi là người có trình độ học thức, phân biệt thế nào là duy tâm, mê tín dị đoan, hoang tưởng,...) chứ không phải là bệnh của con nữa. Nếu như năm trước vô bệnh viên là người ta lên phương án mổ lên bàn nội soi liền, nhưng lần này vào BV Bình Dân thì người ta bảo là tôi bị sỏi thận, xong đến khi chuẩn bị qua làm giấy tờ chữa trị và đi chụp phản quang và bác sĩ phản quang nói là không có sỏi?.. Đưa lên bác sĩ trưởng khoa thận của BV Bình Dân thì bảo rằng là thôi không có sỏi xuống báo với bệnh nhân là khỏi lấy, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ thôi là cô y tá xuống báo rằng là không được ăn uống chuẩn bị chiều nay là bắn rồi?! Cũng không hiểu sao tôi ngồi, lòng băng khoăn, cảm thấy một cái điều gì đó chập chờn từ vọng thức..., là tự tâm tôi nghĩ vậy thôi chứ không nói ra vì là đang điều trị y học mà mình nói thì sợ bác sĩ nói là mình thế này thế nọ. Tôi cũng niệm Phật rồi sau một tiếng nữa là cô y tá xuống bảo là tôi lên gặp Bác sĩ trưởng khoa ở bệnh viện Bình Dân bên khoa kỹ thuật cao. Bác sĩ xem lại bản chụp X quang, bảo là viên sỏi của tôi rất là nhỏ, nên uống thuốc cho nó tan ra, không có mổ không có bắn gì hết. Sau tình huống như vậy tôi rất là thẩn thờ, suy nghĩ nhiều điều lắm…Gia đình thử đưa tôi qua bệnh viện Sư Vạn Hạnh, người ta bảo là bị hạch bụng tại vì tôi đau có lúc thì nhói từ sau có lúc bị ở phần bụng rồi sau đó đưa tôi về nhà.

Khi đến với Tây y, mỗi bệnh viện mỗi kết luận tôi mang nhiều chứng bệnh khác nhau, cũng làm tất cả các thủ tục của y học: xét ngiệm, siêu âm, chụp phim, chụp phản quang, chụp city …Nhưng không tìm ra được bệnh chính xác. Mà sự đau đớn thì cứ xoay quanh một vùng trên cơ thể tôi. Rồi cứ uống thuốc, uống được khỏe vài ngày rồi đau lại, và sau này cứ đau triền miên, đau kinh khủng.Hằng đêm tôi nằm mơ thấy những hiện tượng kỳ lạ lắm, tôi lại thấy cái này, cái nọ. Có đêm thì tôi lại thấy ông nội tôi hồi đó ông quần áo rất là tươm tất nhưng mà tôi lại thấy ông nội tôi ngồi ăn xin ngoài đường tôi lại thấy đôi đũa và cái chén cơm để đó mà tại sao ông nội tôi hai tay lại bị khúm núm không thể xúc cơm hay là bưng cơm ăn. Có một bữa thì tôi thấy một con rắn rồi cách một đêm qua đêm hôm sau tôi lại nhìn thấy tiếp con rắn nữa, trước đó thì thấy người cắt tóc nhưng lại không thấy hình, cách một đêm rồi qua đêm thì thấy có người không cầm kéo mà lại cầm dao cắt tóc.

Ba Tôi cũng đã đưa tôi đi nhiều bệnh viện, Chú Thím và Ba tôi cứ tìm hết chổ này đến chổ nọ, cứ nghe thầy nào giỏi là đưa tôi đi ngay. Đến bệnh viện Việt Pháp thì mấy bạn tôi điện thoại nói là bệnh viện Việt Pháp là nhất nhì của thành phố HCM này rồi nếu mà không tìm ra được bệnh của bạn nữa là thôi. Rồi sau đó trước ngày mùng 1/6 âm là tôi thấy tự nhiên là nó đau râm rang thôi mà cũng không nghe mệt. Cũng ngày 1/6 âm lịch, tôi nói Ba tôi đưa tôi vô chùa cầu nguyện. Khi tôi vô chùa cầu nguyện thì nó bị nhói đau tôi nói với ba tôi là bây giờ đau quá nhưng mà tôi chịu được, tôi nói là tôi nghĩ là tôi chịu được nhưng mà rồi tôi đã buông xuôi, bởi vì tôi chịu không nỗi nữa nó vừa xóc hông, vừa đau đầu, còn chân tay thì nó rũ rượi hết sau đó thì ngất như thế nào đó thì hoàn toàn tôi không còn biết nhưng mà khi tỉnh dậy thì người tôi rất là mõi mệt và mắt lờ đờ lắm (bữa đó là nói nhãm luôn.)